GuidePedia

0

Cứ mỗi lần hết tiền là tôi lại lên mạng săn tình, mong tìm kiếm một người đàn ông sẵn sàng bỏ tiền mua vui để trang trải cuộc sống.

Áp lực kinh tế biến tôi thành gái gọi lúc nào không biết. Ảnh minh họa
Sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo khó, nên ngay từ nhỏ chị em tôi đã cảm nhận được sự đói ăn, thiếu mặc, nheo nhóc và lam lũ của những đứa trẻ nhà quê đến mức nào.

Khi ấy, với tôi chỉ mong ước giá như bố mẹ mình đỡ nghèo đói, vất vả hơn thì có lẽ tôi cũng được ăn sung mặc sướng.

Cái suy nghĩ ấy cứ ăn sâu và lớn dần trong tâm trí của đứa con gái mới lớn như tôi. Từ những mong ước ấy tôi đã quyết tâm cố gắng học hành để cố mong sao sau này có thể thực hiện được ước mơ của mình.

Và cố gắng ấy cũng được đền đáp bằng kết quả tôi đã thi đậu được vào một trường đại học danh giá ở ngay giữa thủ đô Hà Nội.

Ngày nhập trường tôi vui sướng đến không cầm được nước mắt, vì ít ra tôi cũng đang dần thực hiện được ước mơ của mình. Ước mơ thoát khỏi cảnh lao động vất vả chân lấm tay bùn… cơ hàn, nghèo túng để trở thành người có địa vị giàu sang.

Tất nhiên rằng trong cái niềm vui ấy cũng là nỗi lo lắng khôn nguôi về cơm, áo, gạo, tiền, nhưng tôi vẫn tự nhủ rằng mình sẽ cố gắng vượt qua…

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm, tốt đẹp đúng như những gì chúng ta dự tính trước. Áp lực đồng tiền đã là nỗi lo lắng lớn của tôi thì nay lại càng thấy rõ trong từng ngày sinh hoạt của tôi.

Số tiền ít ỏi được gia đình gửi cho luôn không đủ chi trong một tháng sinh hoạt, học tập, vậy là tôi cứ phải giật gấu vá vai để sống cầm cự qua ngày… Tiền nhà tôi bắt đầu nợ, tiền ăn tôi đi vay mượn bạn bè, thậm chí là còn mua chịu của những bà bán hàng quen thuộc.

Áp lực kinh tế với tôi ngày càng lớn, nên lúc này đây tôi cũng nghĩ đến những công việc làm thêm bán thời gian để có thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống.

Tuy nhiên một đứa con gái không kinh nghiệm, không bằng cấp như tôi đi xin việc làm ở cái trung tâm thành phố to lớn này quả là điều không phải dễ. Tất cả mọi nơi đều nói tôi cứ để hồ sơ, số điện thoại và địa chỉ ở đây đến khi nào cần người thì họ sẽ gọi.

Tôi chỉ biết ngồi chờ trong hy vọng chứ chẳng biết làm gì khác ngoài ra. Thế rồi một hôm cũng có người gọi điện cho tôi thật, và tôi đã đến đó đúng theo địa chỉ được chỉ dẫn trong điện thoại.

Thế nhưng khi đến nơi tôi mới biết được rằng họ muốn tôi “bán dâm” cho khách chứ chẳng muốn tôi lao động gì khác ngoài ra.

Tôi thật sốc và choáng váng trước những lời nói của họ. Nhưng cuối cùng tôi cũng chấp nhận lời đề nghị ấy, bởi có lẽ đây cũng là giải pháp cuối cùng cho tôi.

Vì nếu không có tiền thì rất có thể tôi sẽ phải đuổi ra khỏi nhà trọ, và còn cả những đồng tiền vay mượn bạn bè, mua nợ nữa chứ.

Lần đầu tiên ấy tôi được người ta trả công bằng cả năm đóng tiền nhà mà vẫn còn dư ra chút ít để chi tiêu, sinh hoạt cho riêng mình.

Bắt đầu từ đây tôi cũng chấm dứt luôn cái cảnh ăn lo từng bữa, những khoản tiền thu nhập từ công việc ấy đủ dư giả cho việc ăn, ở và chi phí học hành của mình.

Tuy nhiên tôi chẳng biết rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu nữa, tôi có tiếp tục công việc này của mình để lấy tiền trang trải học tập hay chấm dứt để rồi lại phải khổ sở khó khăn vật lộn với nỗi lo cơm áo gạo tiền.

Post a Comment Blogger

 
Top